Tuân Thanh bàn giao xong chuyện cần thông báo, cũng không để mọi người tiếp tục chờ ở trụ sở này lâu mà lập tức bảo đám người lên máy bay, bay về tổng bộ hiệp hội ở thành phố Thịnh Kinh.

Trong máy bay, Ôn Văn đi tới bên cạnh Sở Vĩ, định tâm sự với đối phương về lần sát hạch này, không phải thật sự muốn biết gì, chỉ là muốn trò chuyện giết thời gian mà thôi, phần lớn người thi xong hẳn là đều có kích động này.

Anh vỗ mạnh vai Sở Vĩ một chút, còn chưa nói chuyện đã nhìn thấy môi Sở Vĩ run run một chút, đẩy tay Ôn Văn đi.

"Ông làm sao thế?" Ôn Văn nghi hoặc hỏi.

Sở Vĩ làm ra biểu tình bình thường, qua loa có lệ nói: "Không có gì đâu, tui chỉ hơi khó chịu thôi."

Khó chịu...

Mũi Ôn Văn giật giật, dùng thể chất của Nhan Bích Thanh cường hóa khứu giác, sau đó liền ngửi thấy chút mùi máu nhạt trên người Sở Vĩ, vị trí là ở phần bả vai và ngực....

Với năng lực của Sở Vĩ thì làm gì có chuyện có vết thương trên người, người này ngay cả đều xì máu cũng hồi phục lại như cũ chỉ trong vòng vài phút, dạng vết thương gì có thể tồn tại lâu đến như vậy chứ.

'Có lẽ... hắn không phải hoàn toàn bất tử, ở một trạng thái đặc biệt nào đó cũng sẽ bị thương, cũng không biết đó là dạng trạng thái gì.'

Những ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Ôn Văn không tới một giây đồng hồ, sau đó vẻ mặt của anh lại giống như bình thường, cứ như không hề có chút nghi ngờ nào cả, ngồi ở bên cạnh Sở Vĩ, hi hi ha ha trò chuyện về nội dung cuộc thi.

Khi ở cùng người khác, trong đầu sẽ không ngừng suy nghĩ về điểm yếu của đối phương, này gần như đã trở thành bản năng của Ôn Văn.

Sau một hồi trò chuyện thì Ôn Văn nói: "Tới hiệp hội rồi thì chúng ta đi quẩy một phen đi, tôi mời."

Mắt Sở Vĩ đảo một vòng, sau đó liếm môi: "Ông đã muốn mời, vậy tôi muốn tới Cực Vị Lâu!"

Cực Vị Lâu...

Ôn Văn có chút ê răng nhưng vẫn đáp ứng.

Cực Vị Lâu mà Sở Vĩ nói là một trong nhà hàng hạng sang của hiệp hội, chỉ có thể trả bằng tiền săn ma.

Nghe nói đầu bếp là một sinh linh 'sinh vật mỹ thực' kỳ lạ, có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, có thể nấu bất cứ nguyên liệu nấu ăn nào thành món ngon làm người ta phải kinh ngạc.

Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn ở đó cũng không phải nguyên liệu nấu ăn bình thường, mấy loại như bào ngư hoang dã cũng chỉ có thể làm nguyên liệu phối hợp mà thôi, tốt xấu gì cũng phải là yêu quái bào ngư mới có thể làm nguyên liệu chính.

Trước đó trong thời gian chờ đợi sát hạch, Sở Vĩ và Ôn Văn đã ăn chơi một phen, từng đi ngang nhà hàng này nhưng nghe nói là cần dùng tiền săn ma thì không vào.

Hiện giờ thông qua được sát hạch, Ôn Văn vừa nhận được một khoản tiền săn ma lớn, anh cũng muốn đi nếm thử xem hương vị thế nào.

Đến khi đó mang theo cả Tam Tể Nhi, để nó mở mang tầm mắt, đừng có giống một con rắn nhà quê cái gì cũng muốn ăn, cứ như chủ nhân anh đây ngược đãi nó vậy.

Lúc này, Ôn Văn đã hoàn toàn quên mất hình ảnh mình cho nó ăn móng chân.... Sau khi máy bay hạ cánh, nghỉ ngơi khoảng một tiếng, Ôn Văn liền tới Cực Vị Lâu.

Lúc này đã có hai người chờ đã lâu.

Một người tự nhiên là Sở Vĩ, một người khác chính là Miêu Miểu Miểu đang không ngừng ngửi ngửi hương vị trong nhà hàng.

Đúng vậy, Ôn Văn còn mời cả Miêu Miểu Miểu, lý do là cô ta đã giúp mình giết quái vật ở mê cung dưới lòng đất.

Nhưng suy nghĩ thật sự của Ôn Văn chính là, lão đại đi hưởng thụ thì cũng nên dẫn theo nhân viên mới mở mang kiến thức, kỳ thực thì động cơ cũng giống với chuyện dẫn Tam Tể Nhi đi theo mà thôi.

Mà nàng thiếu nữ nghèo Miêu Miểu Miểu cho dù ăn cải bẹ ngâm chua và trứng luộc nước trà cũng cảm thấy thơm ngon, vừa nghe Ôn Văn muốn mời mình tới Cực Vị Lâu ăn cơm thì không chút do dự đồng ý.

Cô ngược lại muốn xem thử xem nhà hàng khoác lác tận trời này rốt cuộc ngon hơn cải bẹ ngâm chua và trứng luộc nước trà chỗ nào!

Vừa tới nhà hàng, Ôn Văn đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào mê người, cảm giác đó khá khó chịu.

Anh chào hỏi hai người Sở Vĩ, sau đó cùng bước vào Cực Vị Lâu.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, ba người tiến vào một căn phòng, nhân viên phục vụ của nhà hàng này cũng khá đặc biệt, họ là những con mèo lớn mặc váy và đi thẳng đứng, trông chỉ thấp hơn người một chút.

Dẫn nhóm Ôn Văn là một con mèo tam thể.

Trong quá trình chọn món ăn, Miêu Miểu Miểu gấp gáp hỏi lai lịch của nhóm người mèo này, mà nhân viên mèo tam thể cũng rất có hảo cảm với Miêu Miểu Miểu có tai và đuôi mèo, vì thế cũng không giấu giếm gì cả.

Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, Ôn Văn hiểu được, tổ tiên của nhóm người mèo này từng là người hầu của đại quái vật mạnh mẽ của thế giới trong từng giáng xuống thế giới hiện thực.

Sau khi con quái vật kia bị đánh chết, người hầu đã lưu lạc trong núi sâu, coi trọng một con động vật họ mèo lớn đang tung hoành trong núi rừng, sau đó phát triển thành chủng tộc người mèo ẩn cư trong núi sâu.

Vị người hầu kia đã làm gì bạn mèo lớn đáng thương kia, tạm thời không nhắc tới.

Nhưng bản năng người hầu đã khắc sâu trong xương của nhóm người mèo này, vì thế vào trăm năm trước, chúng đã từ trong núi sâu ra ngoài, bắt đầu phục vụ cho người siêu năng mạnh mẽ...

Thừa dịp Miêu Miểu Miểu và người mèo trò chuyện, Sở Vĩ tiến tới bên cạnh Ôn Văn, lặng lẽ hỏi: "Làm sao ông biết được người đẹp này vậy, cổ còn chị em nào không, giới thiệu cho tui một người coi."

Ôn Văn liếc mắt nhìn Sở Vĩ nói: "Không cần giới thiệu, ông cứ tìm cô ta là được, chỉ số thông minh hai người gần giống như nhau nên tôi gọi tới cho hai người làm quen một chút, hai người rất xứng đôi..."

Sau khi chọn món ăn xong chính là khoảng thời gian chờ đợi, ba người bắt đầu chơi bài tây, là loại bài ba người đang khá thịnh hành trong giới người siêu năng, chiến quái vật.

Một quái vật, hai thợ săn, quái vật sẽ rút thêm ba lá bài, ai xong trước thì thắng...

Có điều trong quá trình này, Ôn Văn không thể nào trải nghiệm được trò chơi, bởi vì thằng nhãi Sở Vĩ này chẳng thà để mình thua cũng muốn giúp Miêu Miểu Miểu thắng.

Đáng tiếc kiểu nịnh ngọt lấy lòng này của Sở Vĩ căn bản không có chút ý nghĩa nào đối với Miêu Miểu Miểu, cô ta thích sinh vật có lông hơn nhân loại.

Chơi một lát thì thức ăn cũng được dọn lên, Ôn Văn không cần phải chơi loại bài tây kỳ quái này nữa, mỗi món ăn đều bị chụp lại, không biết bên trong có hình dạng gì.

"Bữa ăn này tốn hơn một ngàn tiền săn ma của tôi, nếu ăn không ngon thì tôi sẽ đem cô đi gán nợ đấy." Ôn Văn âm trầm nói với nhân viên phục vụ người mèo kia.

Nhân viên người mèo uyển chuyển mỉm cười, cô đã gặp tình huống này quá thường xuyên rồi, nơi này dạng khách hiếm thấy gì cũng từng thấy cả rồi, mới hôm trước còn có một kẻ hô to đòi ăn thịt mèo nên bị đuổi ra khỏi nhà hàng.

Tiếp đó cô ta nâng đầu kiêu ngạo tiếp tục đặt món ăn lên bàn, khi tất cả các món đều được dọn lên, nhân viên bán hàng bắt đầu giở nắp đậy ra, Ôn Văn liền ngoan ngoãn thu hồi lại lời nói trước đó.

Cố gắng miêu tả sắc hương vị gì đó đều là sỉ nhục những món ăn này, chúng đang phát sáng!

Sủi cảo thăng long, cơm chiên sao chổi, núi cá tráp biển thái lát ướp lạnh, bánh bao hải sản bát bảo tứ thần... mỗi món ăn đều tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật!

Một bàn cơm thế này tốn hơn một ngàn tiền săn ma, thật sự quá đáng giá.

Miêu Miểu Miểu chờ không kịp kẹp lấy một cái sủi cảo thăng long bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, cơ thể khẽ nhúc nhích, quần áo bị luồng khí vô hình phồng lên, giống như sắp rách toạt ra tới nơi.

Ôn Văn và Sở Vĩ nhìn chằm chằm Miêu Miểu Miểu, miệng líu ríu: "Thì ra khi đồ ăn ngon tới một mức độ nhất định sẽ làm quần áo nổ tung là thật...

Đáng tiếc công lực của đầu bếp Cực Vị Lâu hình như hơi thiếu một chút, quần áo của Miêu Miểu Miểu chỉ hơi căng đầy lên mà thôi rồi lại xẹp xuống, điều này làm Ôn Văn và Sở Vĩ cùng lộ ra biểu cảm thất vọng.

Miêu Miểu Miểu mở mắt ra, trong mắt thế mà lại có chút ươn ướt.

Sau này nếu không thể ăn đồ ngon như vậy nữa thì chỉ có thể mua vài chai Lục Lương về mượn rượu giải sầu mà thôi.

Nhìn biểu cảm của Miêu Miểu Miểu, Ôn Văn và Sở Vĩ cũng bắt đầu ăn, tuy Ôn Văn không khoa trương như Miêu Miểu Miểu nhưng anh cũng trợn to mắt.

Thức ăn này đang bắt đầu cường hóa tố chất cơ thể của anh với biên độ nhỏ!

Nếu không phải biên độ quá nhỏ, Ôn Văn thậm chí muốn ăn cơm ở đây mỗi ngày, khó trách chỉ là một nhà hàng nhưng phải trả bằng tiền săn ma mới được ăn!

Trong quá trình ăn, Ôn Văn không quên Tam Tể Nhi đang quanh quẩn dưới bàn, chọn chút đầu thừa đuôi thẹo ném xuống cho nó.

Tam Tể Nhi ăn xong thì giống như say rượu quấn trên đùi Ôn Văn, đầu rắn bò trên đùi Ôn Văn thỉnh thoảng lại lóe sáng một cái làm nhân viên người mèo ở bên cạnh không thể nào dời mắt nổi.

0.11535 sec| 2426.367 kb